Kỷ Niệm Penang Eco 100 In Malaysia
Lần thứ 3 tham gia một giải chạy đường mòn không làm tôi lo lắng bằng địa hình mà tôi sắp chinh phục. Mọi thứ gấp rút như một cuộc marathon từ khâu chuẩn bị cho đến ngày xuất phát nhưng chính điều đó giúp tôi tập cho mình sự quyết đoán và biết quản lý kế hoạch của mình tốt hơn.
Lần này, là lần đầu tiên được ra nước ngoài, tôi cảm thấy rất vui, cơ hội đi trong nước đã ít lần này còn được xuất ngoại thì không còn gì tuyệt vời hơn. Cố gắng sắp xếp và lên kế hoạch chi tiết nhưng không tránh khỏi những thiếu xót, may mắn thay bên cạnh tôi là những anh chị rất tốt bụng và vui vẻ luôn giúp đỡ và bù đắp cho tôi rất nhiều, từ dinh dưỡng, từ giúp tôi giao tiếp với người nước ngoài, checkin tại sân bay, chia sẻ với tôi về những kinh nghiệm, những câu chuyện thú vị trong cuộc sống…chúng tôi như một gia đình vậy. Đằng sau những giải chạy bộ mà tôi tham gia, thành tích rất đáng quý nhưng chính những điều tôi học hỏi được từ sự trải nghiệm trong công việc, cuộc sống và sự kết nối chính từ anh chị đi trước luôn là điều mà tôi trân trọng nhất, điều đó giúp tôi tiến bộ mỗi ngày. Em cảm ơn Chị Hienka Tran, anh Chuối Hà, anh Jason Pham, anh Phan Phuc và chị Michelle Nguyen ạ.
Đáp chuyến bay đến đảo Penang lúc 4.00pm thứ 6, bên VN là 3.00pm, ấn tượng đầu tiên của tôi về Malaysia là ở đây có rất nhiều oto, mọi người di chuyển bằng oto nhiều hơn xe máy, di chuyển về phía bên trái thay vì bên phải như VN. Thời tiết trong lành và thậm chí đến 7 giờ tối trời vẫn sáng như 3.4 giờ chiều ở VN. Penang là một hòn đảo nhỏ cách thủ đô Malayaia 6 tiếng di chuyển nên không gian ở đây khá yên bình, và rất ít nhà cao tầng, không khí rất trong lành. Chúng tôi chọn lưu trú trong một homestay mới hoàn thiện nằm trong khu của người Hoa. Anh chủ nhà và cả người dân ở đây nữa, họ rất thân thiện và mến khách, họ còn giới thiệu với chúng tôi những quán ăn ngon và rẻ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, cả nhóm được chị Hiền dẫn vào khu chợ đêm gần nhà ăn tối, món ăn rất đa dạng và có tên gọi rất khó đọc, …vì là khu người Hoa sinh sống nên vừa bước vào chợ tôi cứ ngỡ một khu ẩm thực ở Quận 5 vậy . Sau khi ăn một dĩa cơm gà tôi đánh luôn một tô chè to ….giá cả ở đây khá hợp lý từ 5 đến 10 ringgit (30_60 nghìn). Chúng tôi đi bộ một vòng qua địa điểm sẽ đón vđv đến vạch xuất phát cách đó 7km để hôm sau có sự chuẩn bị tốt nhất, sau đó cả nhóm về phòng nghỉ ngơi.
12 giờ đêm thứ 6, tôi và anh Sơn tiễn chị Hiền ra điểm đón vđv, vì là người duy nhất trong nhóm đăng ký cự ly 160km nên chị phải xuất phát sớm hơn chúng tôi 1 ngày, sau đó lần lượt đến anh Hà xuất phát cự ly 100km lúc 15h chiều thứ 7. Tôi và anh Sơn, anh Phúc xuất phát sau nên khá thoải mái và có thêm một ngày để khám phá con người, cảnh vật và ẩm thực ở Penang.
22 giờ ngày thứ 7, 3 anh em kiểm tra tất cả dụng cụ và đi bộ ra điểm đón vđv. Tôi khá lo lắng vì ngày hôm trước có mưa lúc sáng sớm, vì ở đây là rừng rậm nhiệt đới nên mưa sẽ rất trơn trượt và nguy hiểm. Tôi cố gắng ép cơ và khởi động kỹ.
Trước đó hai tiếng tôi chọn ăn tối bằng 1 đĩa cơm gà cho chắc bụng. Lần này tôi khá tự tin khi chuẩn bị dinh dưỡng cho mình với bột tailwind sau khi thử nghiệm thành công tại VJM ở Pù luông. Sản phẩm của tailwind đa dạng, đầy đủ các chất dinh dưỡng cho cơ thể khi vận động ở cường độ cao, liên tục và khá dễ sử dụng. Từ khi dùng sản phẩm của Tailwind tôi khômg cần sử dụng gel và viên muối như trước nữa.
00 giờ 30 sáng chủ nhật chúng tôi tập trung tại vạch xuất phát, mọi người tập trung khá đông vì cự ly 50km là cự ly có số lượng vđv đông nhất. Tranh thủ vừa khởi động, 3 anh em vừa xem live chị Hiền thi đấu, lúc này chúng tôi đón chị khi chị đã hoàn thành hơn 100km chạy liên tục với chấn thương ở chân…tôi thật sự khâm phục ý chí và nỗ lực của chị. Điều đó giúp tôi quyết tâm hơn trước giờ xuất phát.
Đúng 1 giờ sáng, khi màn đêm vẫn còn bao phủ, mọi người ùa lên phía trước….đúng như dự định, tôi và anh Sơn cố gắng chạy ở top 20 ng đầu tiên .nhưng chạy đc 200m anh em mới phát hiện bị lạc, và từ vị trí 20 người đầu tiên chúng tôi trở thành 20 người cuối cùng, điều đó như báo hiệu những khó khăn phía trước. Tôi cố gắng len lỏi qua hàng trăm vđv để giữ cho mình không tuột khỏi top 10 người dẫn đầu, và quan trọng hơn hết tôi lắng nghe nhịp đập của tim mình thay vì bị cuốn vào vị trí đầu tiên.
Sau 6km đầu tôi vào top 3 và bắt đầu từ đây những con dốc bê tông dựng đứng hiện ra trước mặt, đây là kiểu địa hình xuyên suốt khoảng 6km suốt dọc hành trình. Nó thật sự thử thách hơn nhiều so với dốc đất vì độ bám là khá khó. Tôi cố gắng bám đuổi vđv người Hồng kong và người dẫn đầu là một anh người Châu âu. Đoạn leo dốc từ CP5 đến CP6 tôi bắt đầu với tốc độ yêu thích của mình và vượt qua bạn HK chỉ đi sau bạn châu âu 3 bước chân, hai người chúng tôi cùng đến CP6. Vì đèn pin của tôi hơi mờ nên khi đi sau bạn Châu âu giúp tôi tận dụng được ánh sáng, chúng tôi di chuyển cùng nhau hơn 20km qua CP6 rồi CP7, trời lúc này mưa to và gió. Có đoạn 7km đi qua cánh đồng vắng gió và mưa táp thẳng vào mặt rất khó chịu, chúng tôi thỏa thuận thay nhau chạy trước sau để núp gió .cảm giác của tôi lúc này không phải là đang đua mà như hai người anh em hỗ trợ nhau vậy, khá thú vị và giúp tôi giữ được nhịp độ ổn định.
Đến CP 8 sau khi thay pin và bổ sung tailwind vào túi nước, bắt đầu leo ngọn núi cao nhất, tôi cảm thấy mình vẫn còn sức và đủ để bứt tốc. Tôi chào tạm biệt anh bạn Châu âu và quyết định đi một mình trong rừng, đèn pin hơi mờ và cây cối rậm rạp nhưng nhờ tập luyện với địa hình này khá nhiều nên tôi có thể xoay sở được. Sẽ không có khó khăn gì và tôi có thể hoàn thành target dưới 7h 30 phút cho cự ly 50km (thật ra là 55km) nếu không bị lạc đến 45 phút trên đỉnh ngọn núi cách đích 8km.
Sau khi leo lên ngọn núi cao nhất trên cả đoạn đường tôi mất dấu các chỉ dẫn, họ làm bằng giấy nên khi gặp mưa nó đã lẫn vào trong đám lá cây, rất khó để nhận ra. Tôi mất phương hướng và dần đi sâu vào rừng. Tôi không nhận ra mình lạc cho đến khi trước mặt không còn lối đi nào phía trước cả. Tôi lao vào giữa những bụi cây cố tìm đường ra nhưng vô vọng và tôi bị xước rất nhiều.
Những phút đầu tôi khá lo lắng cho vị trí dẫn đầu của mình, cho thành tích. Sau hơn 20 phút lao vào bụi rậm, bị gai cào xước,…tôi cố gắng thổi còi và kêu lớn lên giữa rừng mà không có hồi âm, trời lúc này còn khá tối vì mặt trời lên muộn…bầu không khí im lặng thật đáng sợ. Lúc này tôi chợt nhận ra rằng điều mà tôi lo lắng chính là sự an toàn và sự sống của chính mình hơn là vị trí đầu tiên của cuộc đua. Xung quanh là rừng rậm, tôi chỉ còn 300ml nước, và không có gì nữa cả, không một ai nghe tiếng tôi gọi và tôi có thể lạc ở đây 2….3 ngày ..đồng hồ tôi hết pin, điện thoại không chuyển vùng nên không gọi được ai. Đây là Malaysia, đây là PeNang, đây là rừng rậm nhiệt đới, và đây là ngọn núi cao nhất ở đây…và quan trọng nhất ở đây chỉ có mình tôi.
Lúc này những vết xước không làm tôi đau bằng sự hoảng loạn đang xâm chiếm tôi, ngồi bệch xuống đất, tôi lại nghĩ đến thông tin mà tôi biết được cách đây 3 tháng đã có 1 vđv lạc và mất tích đến nay chưa tìm thấy tại khu vực này càng làm tôi lạnh cả người.
10 phút, 20 phút….30 rồi 45 phút trôi qua như vậy đó. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất thì tôi gặp một người dân địa phương đi rừng, anh chỉ tôi đường xuống băng qua các bụi rậm. Tôi cố gắng trấn tĩnh, lao thẳng về phía trước bằng tất cả năng lượng còn lại trong tôi, phía trước là 2 quả núi nhưng không hiểu sao tôi có thể chạy liên tục mà không dừng lại. Tôi cán đích đầu tiên với thời gian 8h 7 phút cho cự ly 50km, trong lần thứ 3 tham gia 1 giải trail. Vậy là tôi còn sống, tôi đã về đích đầu tiên sau 45 phút lạc đường. Hạnh phúc là điều mà tôi không thể che giấu cảm xúc vào lúc này.
Sau khi cùng nhau về đích chúng tôi tự thưởng cho mình một vài lon bia và hàn huyên với nhau về những chuyện đã qua, về cảm xúc của mỗi người, về những khó khăn mà mỗi người gặp phải và cách mà chúng tôi vượt qua nó, chúng tôi đã cùng nhau xuất phát và cùng nhau về đích.
P/s: Cảm ơn anh chị đã đi cùng em trong chuyến đi này, bạn bè, gia đình RFF và em ❤❤❤ đã hỗ trợ và giúp đỡ em để em có được chuyến đi ý nghĩa này.
Cảm ơn tất cả anh chị, bạn bè và người thân đã gửi lời chúc mừng đến tôi trong ngày hôm nay. Cảm ơn vì tất cả…
Có lẽ người thân và bạn bè của tôi sẽ hỏi tôi những câu hỏi như: nhận được bao nhiêu tiền hoặc giải thưởng có lớn không?
Câu trả lời đó là tất cả giải thưởng gần đây tôi nhận được đều không có tiền hay giải thưởng to lớn gì cả. Có thể bạn không tin nhưng đó là sự thật và tôi cũng không quan tâm đến điều đó lắm.Hãy đến với thể thao hoặc sở thích của bạn và chinh phục nó, bạn sẽ nhận được những giá trị to lớn khác còn quý hơn cả tiền mặt hay vàng bạc. Có thể nhiều người sẽ nói tôi bị thần kinh khi hao mòn sức lực chạy hàng giờ trong rừng, leo đến 7, 8 quả núi, mỗi tháng tập luyện đến hàng trăm km …chỉ để chạy cho vui, thì xin thưa rằng nếu bạn không yêu thích điều bạn làm thì bạn không nhận ra được giá trị và sự nỗ lực mà bạn giành cho nó đâu. Sự kết nối, học hỏi, thử thách bản thân, sức khỏe, giữ nguồn cảm hứng để sống và làm việc, là những điều mà tôi luôn hướng tới thay vì những giá trị vật chất.
Tác giả: Nhơn Trọng