Image Alt

TAC | Tailwind Adventure Community

Đà Lạt Ultra Trail 2019

Ngay cả trong mơ cũng chưa dám nghĩ tới, ấy vậy mà

Mình không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, bản thân bây giờ sau gần 1 tuần trở về từ thành phố mộng mơ Đà Lạt trong người vẫn còn lâng lâng cảm giác khó tả, cảm giác nó lấn át cả những cơn đau nhức, ê ẩm. Tại sao mình lâng lâng, sung sướng các bạn hãy đón đọc ở cuối bài nhé ,hi

 

Mình hiện nay 24 tuổi, đang là 1 công chức nhà nước, sinh sống và làm việc tại Tây Ninh. Mình bắt đầu đến chạy bộ không hẳn là quá muộn và cũng không hẳn là quá sớm so với những anh, chị, bạn bè yêu chạy bộ mà mình quen. Trước khi tham gia ĐLUT2019, mình chỉ là một người chân ướt, chân ráo đến với chạy bộ với 01 lần tham dự Techcombankmarathon 2018 cự ly 42km (vâng, đó là lần đầu tiên các bạn ạ, ai cũng bảo mình khùng và liều mạng khi đăng ký 42km nhưng mình nghĩ không chạy được thì cũng đi bộ được nhưng nhất định mình sẽ về đến đích), 01 lần hoàn thành cự ly 80km trong giải ultra night marathon do nhóm RUN FOR FUN-RFF tổ chức (lần này mình đăng ký vì cự ly 80km là cự ly có giá vé rẻ nhất chỉ 100k , và từ cơ duyên này mà hiện nay mình được tham gia sinh hoạt cùng gia đình RFF).


Thật ra, mình có nghe nói về các giải chạy trail, nhưng thú thật mình chưa bao giờ hình dung được cảm giác chạy trail sẽ như thế nào khi mà người ta có thể trèo đèo lội suối xuyên suốt nhiều giờ đồng hồ trong rừng với cự ly hàng chục km, bản thân mình rất khâm phục những anh chị hoàn thành cự ly ultra trail khắc nghiệt này. Mình nghe qua cũng rất háo hức nhưng bản thân mình với đồng lương của một công chức nhà nước với mức lương hơn 3tr/tháng, thật tình mình không dám mơ một lần được tham dự một giải trail nào đó vì mình nghe chi phí rất lớn (tiền vé, di chuyển, dụng cụ thi đấu với những món đồ hàng triệu đồng…).
Nhưng rồi, thật may mắn, vào một ngày đẹp trời mình được một người chị chung nhóm RFF với mình nhắn tin và hỏi mình có muốn tham gia DLUT2019 không, chị sẽ tặng em vé tham gia, lúc đó mình thật sự vỡ òa, nhưng trấn tĩnh lại, mình lại nghĩ mình mới chạy được một thời gian ngắn, tích ũy về kinh nghiệm và thể chất chưa đảm bảo, dụng cụ thi đấu thì không có gì để kể luôn (mình chỉ có một đôi giày si hiệu Nike mua ở chợ Bàn Cờ với giá 150k và dùng được hơn 03 tháng rồi…xem đi xem lại thì mình tự hỏi mình lấy gì để tham gia ? Nhưng rồi nhận được sự động viên của các anh chị trong nhóm vì thấy mình tập cũng nhanh tiến bộ, với thành tích 3h37 phút ở techcombank 2018 ngay lần đầu tham dự thì anh chị tin mình hoàn toàn có thể hoàn thành cự ly 42km ở DLUT2019. Và trong một phút hưng phấn mình gật đầu đồng ý và lên lịch tập luyện khi chỉ còn cách ngày thi đấu đúng 40 ngày.

Qúa trình tập luyện của mình đến bây giờ nghĩ lại thật ám ảnh, ám ảnh bởi tiếng chuông báo thức hàng ngày vào lúc 04 giờ sáng, ám ảnh bởi những bước chân nặng trịch lê lết trong đêm giữa núi rừng lúc 9 giờ tối trên đỉnh núi Bà Đen (vì 5 giờ chiều mình làm về mới bắt đầu train chạy bộ 10km, leo núi Bà Đen và chạy về nhà 10km nên thường tới nửa đêm mình mới về đến nhà, thú thật mỗi lần luyện bài này mình rất sợ ma, cảm giác 01 mình giữa rừng vào lúc gần 10h đêm thật kinh khủng, mỗi tuần mình sẽ có một bài tập như vậy). Gần đến ngày thi đấu mình vẫn chưa trang bị được thêm bất kỳ vật dụng gì, mình định mang đôi giày si của mình để chạy trail và không dùng gậy vì nó quá mắc, mình định mang balo của BTC phát kèm bib,và chỉ có vậy. Khi còn cách ngày thi đấu 01 tuần mình được một anh trong nhóm tặng đôi giày hiệu saucony cũ anh không còn mang nữa, mình sung sướng tột cùng vì nó trông chắc chắn hơn đôi giày si đã dán keo 502 vài lần của mình và được một chị trong nhóm cho mượn vest nước, vậy là mình tự tin với vũ khí đối với mình là tối tân nhất so với những gì mình có.


Mình đặt chân đến Đà lạt mộng mơ vào lúc 3h40 sáng ngày thứ 6 trong cái lạnh cắt da cắt thịt, mình chọn xe giường nằm lúc lên và không quên đặt xe ghế ngồi cho chặng về với giá 150k/vé, đối với mình lúc này tiết kiệm chi phí là thượng sách. Sau khi đến Đà Lạt mình chọn ở chung phòng trọ của một người bạn chung lớp đại học đang làm việc ở đây thay vì chọn một khách sạn để lưu trú. Đúng 8h sáng, mình đến khu expo nhận bộ racekit và gặp mặt những anh chị trong nhóm và bạn bè mà mình biết từ khi đến với chạy bộ. Chính những cái bắt tay, những nụ cười hớn hở, những lời động viên của mọi người đã tiếp thêm sức mạnh cho mình rất nhiều. Sau 5 tiếng quanh quẩn ở khu expo, vì những địa điểm của ĐL mình đã có dịp tham quan trước đây và hơn nữa mình muốn giữ sức cho chặng đường ngày mai có lẽ là khắc nghiệt nhất đối với mình.
Chiều tối mình quyết định đi ăn sớm để tranh thủ về phòng chuẩn bị dụng cụ và nghỉ ngơi sớm. 8 giờ tối, mình lôi ba lô ra soạn sẵn những thứ cần thiết, lần này mình sẽ tập sử dụng gel và viên muối được nhóm hỗ trợ, vì mình biết đây không phải là một cuộc dạo chơi và bạn có thể đụng tường bất kể lúc nào vị cạn kiệt năng lượng, nhưng nỗi lo của mình thì hiện ngay trước mắt, mình sẽ sử dụng một đôi giày road để chạy trail, thật ra mình không còn lựa chọn nào khác, mình tự nhủ có một đôi giày chắc chắn là may mắn lắm rồi và có mặt tại đây để tham gia giải trai lớn nhất khu vực phía Nam đã là điều tuyệt vời nhất rồi.


Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mình đánh một giấc đến 4h30 (vì cự ly 42 km có mặt ở quảng trường lúc 6 giờ sáng nên mình không vội lắm), sau khi ăn vội ổ bánh mì ngọt và một củ khoai lang, mình chạy bộ khởi động 2km từ phòng trọ đến quãng trường. Đúng 6 giờ 30 mình có mặt tại Trung tâm văn hóa huyện Lạc Dương cùng hàng trăm runner khác, ai cũng hào hứng, ai cũng tràn đầy năng lượng, mọi người chào hỏi nhau như đã quen biết từ rất lâu, đây là điều mình thích nhất khi tham gia chạy bộ, nhiều người thâm chí còn chưa quen biết nhau từ trước, nhưng đến thời điểm này, ngay tại vị trí này mọi người kết nối với nhau như một gia đình.
Đúng 07 giờ, khi hiệu lệnh xuất phát vang lên cũng là lúc mình lao về phía trước, mình cứ chạy tự nhiên theo bản năng của mình, không có bất kỳ một kế hoạch hay chiến thuật cụ thể nào cả, thậm chí mình còn chưa từng xem qua bản đồ đường chạy, chiều cao tối đa, trạm tiếp nước nằm ở vị trí nào…,chạy được 3km đầu, đẫn đầu là 2 bạn vđv của tỉnh Lâm Đồng (mà sau này về đích mình mới biết một trong số đó là anh Ngọc Hoàng _vô địch nội dung 42km), sau đó là anh Lâm A Lưới, đến anh Quang Nguyễn và đến mình, tức là mình đang ở vị trí thứ 5. Từ km thứ 3 đến km thứ 10, 3 vđv dẫn đầu bỏ xa mình và anh Quang Nguyễn khoảng 10 phút, còn hai anh em cứ vừa chạy vừa nói chuyện làm quen vừa cười. Mình tham gia cuộc đua với tâm ý rất thoải mái vì đây là lần đầu tiên mình chạy trail, lần thứ ba tham gia một cự ly chạy dài nói chung và mình chỉ đặt mục tiêu về đích xinh tươi là đủ.
Đến km thứ 11 mình vẫn giữ pace 7, mình cảm thấy đôi chân mình vẫn còn ổn, mình thường xuyên tập leo núi nên sau khi chinh phục đỉnh núi langbian ở những km đầu mình vẫn còn giữ vững vị trí thứ 5 mặc dù BTC đã cố tình làm khó các VĐV bằng 300m đu dây dựng đứng, lúc này phía sau mình là hai bạn Tây.Sau khi checkin ở đỉnh núi Langbian, mình bắt đầu tách top và chạy trước anh Quang Nguyễn , đến km 20 mình đuổi kịp anh Lâm A Lưới, và vươn lên vị trí thứ ba. Mình không có chiến thuật phân phối hay giữ chân gì cả, mình nghĩ chân còn chưa mỏi là mình sẽ chạy đúng với tốc độ của mình.

Có tham gia chạy trail mình mới biết Đà Lạt đẹp đến nhường nào, những rừng thông bạt ngàn, những chú ngựa trên thảo nguyên, những con suối trong vắt, những anh chàng người đồng bào mến khách, …tất cả, tất cả những điều đó làm cho đôi chân mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Đến km thứ 28, cũng là lúc mình thấm mệt, mình bắt đầu cắn một gói gel và đi bộ lên những con dốc, lúc này mình bắt kịp vđv nữ người Malaysia, đang đứng thứ 2 cự ly 70km, mình cứ lủi thủi theo sau vì khả năng tiếng anh của mình rất kém, nhiều khi muốn bắt chuyện mà không biết nói gì. Nhờ có chị ấy làm pacer mà mình đu theo đến km thứ 32, lúc này mình gặp bạn vđv Lâm Đồng đang đứng thứ 2 cự ly của mình đang ngồi nghỉ. Vậy là sau khi vượt qua bạn ấy mình đang đứng thứ 2, mình cố gắng đẩy nhanh tốc độ nhưng thật sự đôi chân mình bắt đầu nặng nề, năng lượng bắt đầu cạn kiệt, mình cố gắng chạy thật chậm chứ không dừng lại. Đến km 33 mình gặp một bạn vđv Lâm Đồng khác đang dẫn đầu cự ly 21km nam, nhưng mặc áo giống anh Ngọc Hoàng dẫn đầu cự ly 42km của mình nên mình đuổi theo sát nút, không hiểu động lực nào thôi thúc mình mà ở km 34 mình có thể chạy với pace 5, đến khi chạy được 3km hai anh em mới bật cười vì khác cự ly thi đấu mà đua như ma rượt, lúc về đích mới biết em tên là Phạm Hoàng Quốc Việt_về 3 cự ly 21km.
Từ km thứ 37 trở đi, mình chùn chân lại, người rã rời, cảm giác lạnh toát, người mềm hẳn ra, mắt mình nhắm nghiền, bước đi lảo đảo, mình thật sự không hiểu, cách đây vài phút mình còn rất tỉnh táo, có lẽ mình đã được nếm cảm giác đụng tường .Lê lết đến checkpoint cuối cùng, cách vạch đích khoảng 4km, mình ký tên không nổi luôn, mình nằm gục xuống đất, xung quanh có đến hàng chục bạn cự ly 10, 21 km đang nhìn mình với ánh mắt ái ngại. Một anh tình nguyện viên hỏi mình có muốn gọi cấp cứu không thì mình gạt tay anh ấy và ra hiệu mình vẫn còn tiếp tục được, và chỉ xin nghỉ ngơi 15 phút, mình chỉ biết ra hiệu và không nói nổi lời nào.


Sau 15 phút nghỉ ngơi, mình bật dậy, cố gắng ăn một quả chuối và uống nửa chai pocari , mình gượng dậy và tự nhủ mình phải hoàn thành con đường mà mình đã lựa chọn bắt đầu. Mình rất ấn tượng với câu nói của elite người Nhật Bản (người sau đó về nhì ở cự ly 70km) hôm giao lưu ở Expo “Bạn hãy bắt đầu với tốc độ vừa phải, tránh bị cuốn theo đám đông hoặc để sự hưng phấn làm chủ bạn, sau hai phần ba đoạn đường thì đây là lúc cơ thể bạn kiệt sức nhưng cũng là lúc bạn phải yêu nỗi đau của chính bạn, yêu nhưng giây phút luyện tập vất vả, đau đớn mà bạn đã trải qua để có mặt tại cuộc đua này và hãy cố gắng đến đáp những vất vả ấy”.
Nghĩ đến đây, mình có thêm động lực để bước tiếp và lúc này sau một giấc ngủ 15 phút giữa cuộc đua mình nghĩ rằng mình bị đánh bật ra khỏi top 10 rồi, mình cứ chậm rãi với mục tiêu về đích là được. Đúng 12 giờ 36 phút là lúc đôi chân mình chạm vào vạch đích với cảm giác vui sướng tột cùng, mặc dù ai cũng có bạn bè, người thân chào đón nhưng mình không cảm thấy buồn nhiều vì mình đã chiến thắng chính bản thân mình. Hoàn thành giải ultra trail đầu tiên với thời gian 5 giờ 36 phút là cực kỳ thành công đối với mình. Qúa mệt mỏi và lạnh nên mình đành lên xe buýt về phòng trọ sắp xếp đồ chuẩn bị cho chuyến xe tối mà không kịp chào hỏi anh chị trong đại gia đình RFF.
Vừa tắm và xếp đồ xong, mình chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, phía bên kia đầu dây là chị Thủy-nhóm RFF…“em đâu rồi Trọng Nhơn, sao người ta đọc tên em mà em không lên nhận giải?” .Mình “ủa, là sao chị? em nhận giải gì vậy ạ?”…Chị Thủy…“em được giải ba cự ly 42km đó”…Mình thật sự vỡ òa và hét vang cả phòng, vội vàng nhờ bạn chở nhau từ trung tâm thành phố lên đến Thung Lũng Vàng là hơn 10km, không hiểu sao đoạn đường ấy dài đến lạ. Mặc dù đến muộn và không được đứng lên bục, không được tận hưởng cái cảm giác được xướng tên, được chụp hình, nhưng đối với mình đây là một thành tích tuyệt vời nhất mà mình từng trải qua từ khi đến với chạy bộ được 5 tháng. Và mình tự nhủ, lần sau sẽ cố gắng để quay lại đây chinh phục nó một lần nữa, trước mắt là giải Laan ultra trail 2019.
Đến đây thì các bạn đã hiểu vì sao mình có cảm giác lâng lâng khó tả rồi chứ.


(Bài viết này được mình bắt đầu vào lúc 7 giờ sáng thứ 6 ngày 22/3/2019 và kết thúc vào lúc 8h05 phút ngày 25/3/2019, sau khi mình vừa hoàn thành cự ly 42km ở giải Vô địch việt dã Báo tiền phong 2019).
Tác giả: Nhơn Trọng

Đăng Ký Chờ Chúng mình sẽ thông báo tới bạn khi có thêm chỗ hoặc có thêm sản phẩm này nhé! Mãi Yêu! ******* We will inform you when the product arrives in stock. Please leave your valid email address below.